Cánh Hoa rơi
Chúng tôi hầu như sống tập trung quanh những tòa nhà chung cư màu vàng úa như cỏ cháy được xây dựng từ hơn bốn chục năm trước, với những ống nước nhựa bám đầy rêu xanh thả dọc từ tận những ban công tầng 10 vốn đã hoen rỉ. Quanh chỗ chúng tôi ở có nhiều hoa phượng nhiều đến nỗi, chỉ cần nhắm mắt là có thể nghe được tiếng hoa rụng.
Hoa phượng được trồng quanh những sân cầu lông. Lũ trẻ con chúng tôi, nếu chưa bao giờ được cầm thử một cây vợt cầu lông thì chí ít cũng đã từng thấy những chiếc lưới nặng nề, hay từng nghe tiếng đập cầu manh mẽ làm lông cầu bay vút đi trong gió. Thậm chí, hồi học lớp 10, giờ ra chơi nào tụi nhỏ cũng lăm lăm hai chiếc bảng con mà đập qua đập lại quả cầu chinh bé xíu, rồi sau đó chuẩn bị tinh thần cúi gằm mặt xuống đất khi đứng trước những chất vấn của bố mẹ về cái bảng mới tinh đã gãy đôi.
Đức Duy là một đứa chơi cầu lông khá, nhưng tôi, đứa bạn thân nhất của cậu ấy, thì không. Tôi chỉ ra sân tập để đá cầu cùng mấy đứa chưa đến lượt, hoặc thi thoảng nhảy vào làm trọng tài, hô điểm. rồi thêm những lời nhận xét kiểu:
- Cứ như tiểu thư quét lá đa trong chùa ấy ! - Thở hắt.
- Bỏ nhỏ kiểu quái gì mà đến tận chỗ người ta đứng thế ? - Chép miệng.
Hoặc:
- Mắt nhìn đâu đấy Ben ? con Ngân bây giờ còn đang ôn thi, giờ này không qua đâu.
Cả lũ cười rầm, Đức Duy ở trong sân thì lóng nga lóng ngóng nhặt quả cầu, mặt đỏ bừng như quả cà chua chín.
Chúng tôi bắt đầu tập đánh cầu từ một năm trước, tại sân cầu lông phía sau sân trường Q. Khi ấy, cũng có vài Chị lớp trên tham cùng, và Thủy là một trong số đó. Chị ấy và Đức Duy là một cặp đánh khá ăn ý, ít nhất thì chúng tôi cũng cho là như thế. Và hai đứa bị ghép thành một cặp.
Thời niêm thiếu, chẳng thể thiếu được mấy trò kiểu đấy. Bạn cứ ghép đôi hai người nào đấy quen biết, rồi thích thú khi nhìn chúng đỏ bừng mặt mũi lên khi nhìn thấy nhau, cô bạn gái vội vã quay mặt đi chỗ khác, lướt nhanh qua cậu con trai vẫn đang đứng tần ngần tại chỗ. Rồi kiểu gì chúng cũng sẽ ghét nhau, sẽ chành chọe, sẽ triêu chọc nhau không dứt, và bị tụi bạn phòng ghẹo rằng "Yêu nhau lắm, căn nhau đau" cùng với những nụ cười khả ố. Và cuối cùng, nếu hai đối tượng cứ thi thoảng lại thì thầm với nhau, trốn tránh ánh mắt của mọi người, thì gần như chắc chắn rằng chúng tôi đã tốt nghiệp loại giỏi - Xuất sắc trong khóa học đào tạo nghiệp vụ dành cho những ông bà mối tài năng.
Đơn giản vì khi chúng ta còn bé, trái tim còn tho dại, thuần khiết và không bị vấy bẩn bởi những định kiến xã hội bên ngoài, thì những cơn cảm nắng đến cùng với những mối tình học trò cú đến một cách tự nhiên nhất, nhẹ nhàng nhất, và đáng nhớ nhất...
Đức Duy và Thủy
Thủy và Đức Duy...
Này, Chị thủy của cậu đến kìa !, Dũng quay ra, liếc mắt, rồi bĩu môi, đúng là thần giao cách cảm có khác, Thủy vừa đỏ mặt thì Đức Duy đã tới giải vây. Cậu ta cười, vẫn như mọi khi lại thốt lên mấy thứ lý thuyết rởm đời khó hiểu của mình.
Thế thì tớ phải đi ra để anh ấy vào đánh với cậu rồi nhỉ ? Ben buông lơi cây vợt, và ngay lập tức nhận được ánh mắt sắc lẻm của của Thủy chĩa về phía mình.
Theo tình thế bây giờ thì cậu ấy ở một phe, đơn phương độc mã, còn tất cả chúng tôi ở phe còn lại, cùng hùa nhau vào trêu chọc hai người ấy.
Chúng tôi cùng cười, tiếng cười ấy như chìm mãi trong những cơn gió, vào những hàng cây, những con đường, những tòa nhà vàng xập xệ cũ nát của tuổi thơ.
Và tôi chắc chắn rằng, chỉ khi tất cả chúng tôi điều ở tuổi niên thiếu, thì những khoảnh khắc ấy mới thực sự mang đầy đủ những ý vị của nó, bởi vì lúc ấy, chỉ cần là bạn, thì ta điều có thể mở lòng mình ra mà vui đùa với tất cả thoải mái và nụ cười rạng rỡ.
Trên tay anh ấy chị ấy cầm túi gì thế kia ? Hoàng thùy đang ngồi đung đưa chân trên xe đạp phải nhảy vội xuống chẳng lẽ là...
Hùng ! tôi quay sang Đức Duy, nháy mắt - Chị thủy của cậu galant thật đấy. Giữa mà đông ăn kem, mà là cả túi to nữa.
Thằng Bình nhanh chóng nhặt bừa quả cầu trị giá 20 ngàn cho vào túi áo nhanh chóng chạy đi nghênh đón khách quý.
Đức duy nó bị đau họng, không ăn được nhiều như thế đâu, Chị cứ để bọn em giải quyết hộ cho. Chị ấy gật đầu chắc chắn, và lập tức, cả lũ chúng tôi hùa theo.
Chị Thủy gãi gãi đầu, hai má đã hơi hồng hồng:
- Ăn thì hôm nay cho chị mượn vợt. Vợt nhà chị phải đi căng lưới rồi.
Chúng tôi liếc điều Đức Duy, ném cho nó một quê kem. Rồi rất tự giác, mỗi đứa thò tay vào móc một quê trong chiếc túi nilon vàng to đùng kia, và đứng dạt ra chỗ khác.
Tôi nghe thấy tiếng đứa nào đó thì thào:
- Có nên nghe lén không ?
Tôi làm mặt nghiêm nghị:
- Không được. Làm người là một khi đã ăn chùa của người ta rồi thì không được làm bóng đèn. Không thì sẽ bị tứ mã phanh thây, trời tru đất diệt, muôn đời phi nhổ đấy.
Rồi tôi lắc đầu, làm vẻ mặt của một người chính trực khảng khái, chắp tay sau đít tiếp tục nhìn quả cầu bay qua bay lại, dù thi thoảng cũng liếc mắt sang một chút.
Nhưng phải công nhận, người đó cũng đẹp đôi đấy chứ ?
Hoa vẫn rụng giòn tan....
Tp. Hồ Chí Minh, 21/9/2023.
Nhận xét
Đăng nhận xét