NHẬT KÝ THANH XUÂN 01

 THEO ĐUỔI CÁI ĐẸP LÀ THIÊN TÍNH, CHỈ CẦN TÔI THÍCH THÌ CÓ GÌ LÀ KHÔNG ĐƯỢC


        Dạo gần đây, hễ có dịp rảnh rỗi là nhóm bạn thân thiết chúng tôi lại rủ nhau đi dạo phố, các bạn tôi đặc biệt thích diện những bộ đồ phong phú lạ hoặc"Siêu ngắn, như thể chỉ có mặc chúng mới phô diễn được vẻ đẹp của thanh xuân tươi trẻ. Chơi cùng những người bạn này ít lâu, gu ăn mặc cũng ít nhiều chịu ảnh hưởng từ họ.

        Tôi bắt đầu giống như các nữ sinh khác, một tai đeo mấy chiếc khuyên, uốn tóc, nhuộm tóc, chọn quần áo cũng theo mốt ngắn hơn hoặc bó sát.

        Có một lần, tôi và bạn học trở về nhà sau khi dạo phố, vừa bước vào phòng khách thì gặp ngay bố tôi đang ngồi trên ghế sô - pha xem tivi. Thấy tôi đi vào, bố tôi liền cầm điều khiển tắt tivi, quay ra trừng mắt nhìn tôi. Nhìn thấy tình cảnh này, tôi thầm đoán, có lẽ bố tôi chuẩn bị lên giọng Byonce lên lớp tôi một bài vì chuyện gì đó rồi, vì thế tôi đinh bụng nhanh chân băng qua phòng khách để lên tầng về phòng riêng, tránh khỏi "kiếp nạn 82" này.

        "Con đứng lại". Bố tôi canh chuẩn thời gian, quả thực gọi tôi lại dạy dỗ.

        Tôi xị mặt ra, lén nhìn sắc mặt của bố tôi, không nói năng gì.

        Bố tôi đứng dậy, chỉ vào bộ quần áo tôi đang mặc và nói: "Con mới mấy tuổi mà đã học đòi người ta cái bộ dạng dị hợm như vậy, đầu tóc thì uốn nhuộm, tai thì bấm xở nhiều khuyên, quần áo thì ngắn cũn cỡn, hở cả rốn thế kia." Bố tôi tiếp tục chỉ xuống chiếc váy tôi đang mặc:"Con xem cái váy con mặc đi, không biết xấu hổ sao ? Muốn đua theo cái bọn lố lăng mất nết hả ?."

        "Đấy là mốt bây giờ, mọi người điều mặc như vậy, có phải mình con đâu". Tôi bực mực không phục cách nghĩ cổ hủ của bố tôi.

        "Mặc kệ là mốt gì, bố không quan tâm" I DON'T CAKE" bố nói cho con biết, con cái nhà này không được phép ăn mặc như thế. Ăn mặc thế này ra đường vừa không ra làm sao vừa có thể bị quấy rối".

        Tôi chẳng biết nói gì thêm, mặc kệ bố tôi vẫn còn thuyết giảng mà bước thẳng lên lầu.

        Đối với người giữ quan niệm của thế kỷ trước "Con gái phải ăn mặc kín đáo" như bố, tôi thực sự cảm thấy không thể nào cùng nói chuyện được.

        Nhưng chuyện xảy ra vào hôm sinh nhật  tôi khiến tôi thật sự không thể chịu đựng nổi. Ngày hôm đó, tôi mời mấy bạn nữ thân đến nhà dự tiệc sinh nhật. Sáu giờ chiều, các bạn điều mang theo quà đến nhà tôi dự tiệc. Sau khi bạn bè đến đông đủ, chúng tôi liền cùng nhau khai tiệc, hát bài hát chúc mừng sinh nhật, thổi nến, cắt bánh, ăn đồ ăn vặt, uống nước ngọt... Đúng lúc chúng tôi đang vui "Vui thả ga" thì bố tôi đột nhiên trở về, trông cảm thấy cả đám con gái chúng tôi đang quậy hết cỡ, sắc mặt của bố tôi giống như đang gặp phải một đám "Không ra làm sao cả" vậy.

        Bố tôi đưa mắt nhìn các bạn tôi một lượt, rồi chẳng thèm giữ thể diện cho tôi mà một mực mỉa mai bạn bè tôi rằng: "Các cháu xem các cháu ăn mặc đi! Con gái chú theo các cháu thành hư rồi!".

        Nghe bố tôi nói như vậy, tôi rất sốc và khó chịu vô cùng. Nhóm bạn tôi cũng đứng ngây ra đó. Tôi cảm thấy giấy phút này mình thật mất mặt, không kiềm chế được mà hét lên: "Bố, sao bố lại có thể nói bạn con như vậy. Các bạn ấy không làm gì xấu với con cả !"

        "Con từ đâu mà có bộ dạng hôm nay, không phải điều học theo nhau sao?" Bố tôi lớn tiếng nói.

        Các bạn tôi thấy bố tôi nổi trận bài hát Byocen tam bành như vậy điều len lén thu dọn đồ đạc ra về. Tôi bỏ mặc bố tôi đứng đó, vôi vã đuổi theo các bạn, luôn miệng xin lỗi họ: "Xin lỗi, các cậu đừng để ý bố mình, ông ấy lúc nào cũng vậy..."

        Các bạn tôi chỉ im lặng, nhún vai bỏ đi, ra vẻ chuyện này thật không thể tin nổi.

        Sau ngày hôm đó, quan hệ giữa tôi và nhóm bạn thay đổi hẳn, các bạn không còn rủ tôi cùng đi dạo phố nữa, ngay cả đi xem phim cũng không ai thèm nói với tôi. Còn giữa tôi và bố tôi tiếp tục nổ ra tranh cãi về chuyện ăn mặc trang điểm này, nhưng rốt cuộc vẫn bế tắc như vậy. Bố tôi không thể nào "tiêu hóa" được quan điểm "mốt thời thượng" của chúng tôi, và tôi cũng không thể nào nghe theo quan niệm cổ hủ về thời trang của bố.

        Tôi thực sự không sao hiểu được, tôi chỉ là yêu cái đẹp, hơn nữa cũng không làm chuyện gì sai trái. Yêu cái đẹp là bản tính trời sinh, nhất là những thiếu nữ như chúng tôi. Rốt cuộc tôi đã sai ở đâu, sao bố tôi luôn nhìn nhận tôi và bạn bè là đám trẻ lêu lổng và hư hỏng như vậy ?.

                                                          💙

        Ở thời đại hiện nay, trên tivi, sách vở, báo chí, mạng xã hội Internet đều tràn lan các thông tin về xu hướng và mẫu mã thời trang, dẫn tới giới trẻ bị ảnh hưởng rất nhanh chóng, đồng thời chạy theo trào lưu, khát khao thể hiện nó trong cuộc sống hằng ngày. Yêu thích cái đẹp là bản tính trời sinh, đặc biệt là lứa tuổi học sinh cấp ba và sinh viên, bất kể là nam hay nữ cũng điều coi trọng ăn mặc và trang điểm. Hơn nữa, trong giới trẻ còn lan truyền quan niệm vẻ đẹp tưởi trẻ cá tính của bản hân qua những bộ đồ. Chỉ đáng tiếc là quan niệm của các bậc phụ huynh lại hoàn toàn trái ngược, giữa cha mẹ và con cái thường xuất hiện bất đồng quan niệm, thậm chí là xảy ra những cuộc tranh cãi gay gắt. Mỗi thế hệ lớn lên trong một bối cảnh khác biệt, những thông tin được tiếp nhận cũng không giống nhau, vì vậy sự bất đồng quan điểm giữa các thế hệ là không có gì đáng ngạc nhiên.

        Vì thế, nếu cha mẹ thường xuyên can thiệp và phản đối cách ăn mặc, trang điểm của bạn, thay vì tranh cãi, bạn hãy bình tĩnh lại, tự hỏi bản thân mấy câu hỏi sau:

        1. Cách ăn mặc, trang điểm hiện thời của bạn là cố ý thể hiện đến mức lập dị hay chỉ là theo xu hướng thịnh hành ?.

        2. Nếu cách ăn mặc, trang điểm của bạn quả thực là cố ý thể hiện đến mức lập dị, vậy hãy xem xét lý do bạn nhất định phải làm như thế, có phải là vì bạn muốn chống đối sự can thiệp của bố mẹ không ?.

        3. Bạn ăn mặc đặc biệt như vậy là vì muốn hòa nhập cùng nhóm bạn đặc biệt của mình ?.

        4. Bởi vì bạn thiếu tự tin nên muốn biến mình thành người có vẻ ngoài đặc biệt để thu hút sự quan tâm chú ý của mọi người ?.

        5. Bạn thực sự thích kiểu ăn mặc, trang điểm đặc biệt này ?.

        6. Vì chuyện ăn mặc, trang điểm của bản thân, bạn đã hao tổn bao nhiêu tâm tư, tiêu tốn bao nhiêu tiền của ?.

         Nếu như sau khi bị cha mẹ phản đối và chỉ trích chuyện ăn mặc, trang điểm của mình, bạn lại chống đối bằng cách càng cố tỏ ra lập dị hơn nữa, vậy thì cuộc xung đột này sẽ kéo dài mãi mãi. Lúc này, chẳng bằng bạn hãy tìm cách khéo léo chia sẻ cùng cha mẹ các thông tin về thời trang trên báo chí, truyền hình, thậm chí có thể rủ cha mẹ cùng bạn đi dạo phố, mua sắm, xem tivi để cha mẹ được cập nhật xu hướng thời đại, thông qua hình thức giao lưu ôn hòa này dần dần thay đổi quan niệm của cha mẹ. Trong suốt quá trình này bạn phải nhớ kỹ một điều, thay đổi quan niệm không phải là chuyện ngày một ngày hai hay chỉ nói mấy câu là xong, huống chi bối cảnh sống của thế hệ cha mẹ quen với những trào lưu mới, dần dần tiếp nhận và thấu hiểu bạn thay vì lập tức nghĩ cách phản kháng.

        Còn nếu như bạn cố tạo vẻ ngoài khác biệt chỉ vì hòa nhập cùng nhóm bạn đặc biệt là do bạn thiếu tự tin nên muốn bề ngoài thật nổi trội, vậy thì thay vì dồn hết tâm tư cho quần áo, đầu tóc, cho bằng hãy dành thời gian xây dựng sự tự tin từ bên trong và nâng cao giá trị bản thân

.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến