NHẬT KÝ THANH XUÂN 02
TIẾNG CHUÔNG LÚC NỬA ĐÊM
Tôi tin có rất nhiều bạn học cũng giống như tôi, nhất định điều có quy định "giờ giới nghiêm" phải tuân theo. Cho dù là dịp nghỉ lễ hay ngày cuối tuần, mỗi lần càng bạn bè ra ngoài chơi, chắc chắn sẽ phải về trước giờ giới nghiêm này. Thông thường là mốc trước mười một giờ đêm phải về nhà, có gia đình "thoáng" hơn một chút thì có thể được đến sát mười hai giờ đêm. Tóm lại, điều là phải canh thời gian để kịp thời gian đứng lên rời khỏi cuộc vui, chạy vội về nhà trước khi tiếng chuông báo giờ "giới nghiêm" vang lên, nếu không sau này muốn ra ngoài đi chơi cùng bạn bè e rằng là chuyện nằm mơ giữa ban ngày. Riêng tôi cảm thấy mình còn đáng thương hơn cả nàng Lọ Lem bởi vì chí ít nàng Lọ Lem nghe thấy tiếng chuông báo mười hai giờ đêm rồi mới rời đi, còn tôi, luôn luôn phải về nhà trước mười hai giờ đêm, chậm một phút cũng không thể được.
Có một lần, mấy anh chị khóa trên vừa tốt nghiệp mở tiệc tri ân thầy cô, còn mời thêm mấy đứa em lớp dưới trong đó có cả tôi tham gia cho vui. Bởi vì bữa tiệc tri ân có mời cả thầy chủ nhiệm lớp chúng tôi, cho nên tôi và mấy bạn vui vẻ đồng ý. Sau bữa tiệc, các anh chị khóa trên vẫn còn thấy chưa đã, có người đề nghị tiếp theo cả nhóm cùng đi hát karaoke. Mới nghe đến sẽ đi hát, tôi đã không thể cưỡng nổi, liền đồng ý tham gia luôn. Xin nói thêm là trong các cuộc thi văn nghệ tại trường xưa nay, tôi không thể về nhất nhì, chưa khi nào hạng ba, cho nên nếu bảo tôi không đi hát cùng mọi người, khẳng định đêm nay tôi sẽ không thể ngủ nổi.
Chúng tôi một đoàn mười mấy người lấy một phòng hát loại to, vui vẻ hát hò, nhạc gì cũng hát, lại còn vừa hát vừa nhảy, người hát người múa phụ họa, vui quên trời đất. Không khí "bùng bổ" như thế làm tôi thực sự quên luôn cả chuyện "giờ giới nghiêm", đến khi tôi sực nhớ ra, vội vàng giơ tay xem đồng hồ, sững người nhận ra đã mười hai rưỡi đêm rồi.
Lúc này, trong đầu tôi chỉ hiện một câu "xong đời rồi !".Giả sử tôi lao như bay xuống để xe, lấy xong xe cũng mất thêm năm phút, từ chỗ hát về nhà tôi chạy nhanh nhất cũng phải mất hơn hai mươi phút, còn phải mất thêm ít thời gian chờ đèn đỏ nữa, đại khái về được đến nhà cũng qua một giờ sáng.
Lấy vôi di động từ trong túi quần ra, quả nhiên có mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là số máy bàn nhà tôi, tôi hiểu ngay đây là "lệnh truy nã" của mẹ tôi. Gan bàn chân cùng sống lưng tôi trở nên lạnh toát, còn chưa về nhà tôi đã "đổ mồ hôi lạnh" rồi, thế là tôi lấy cớ sang mai phải đi học sớm để chia tay các anh chị mà ra về trước.
Lúc tôi về đến nhà, đúng như dự đoán, mẹ vẫn ngồi ở phòng khách, trong tay cầm cuốn tạp chí cuộc tròn như cây gậy, xem ra sắp đợi không nổi nữa rồi. Tôi vừa mới bước qua cửa, mẹ tôi quát to: "Con với cái, bây giờ là mấy giờ có biết không ? Không biết là phải về nhà trước mười hai giờ nữa hả ?. Nếu mẹ không giới hạn thời gian, có phải con sẽ chơi bầu thâu đêm, sáng ra mới về nhà phải không?.
"Con xin lỗi mẹ. Hôm nay có mấy anh chị khóa trên tốt nghiệp, chúng con cùng các anh chị tham dự tiệc tri ân thầy cô, tiệc xong chúng con đi hat karaoke. Cả nhóm hát vui quá cho nên mới không để ý giờ giấc, đến khi con xem đồng hồ thì đã mười hai giờ rưỡi rồi !"
"Con không phải lí do lí trấu, về muộn là chuyện rõ rành rành rồi !"
"Con thật sự không cố ý. Lúc biết muộn giờ con đã tức tốc chạy về rồi ạ ". Tôi làm bộ tười cười nịnh nọt, định "lung lạc" mẹ. Quả nhiên, chiêu này của tôi chẳng có tác dụng gì cả.
"Bớt diễn trò trước mặt mẹ đi. Vì hôm nay con phạm quy lần đầu, vậy phạt con hai tháng không được ra ngoài đi chơi cùng bạn bè nữa".
"Mẹ ..." Tôi trưng ra bộ dáng tột cùng đau khổ.
"Cầu xin mẹ cũng vô ích, lần này mẹ nhất định phải phạt con. Được rồi. Mau đi ngủ đi, nếu không sáng mai đừng mong dậy sớm được". Nói xong mẹ tôi đi thẳng lên lầu.
Lúc này, trong tôi chỉ còn cảm giác "suy sụp" kinh khủng, chỉ là một lần mải vui quên để ý thời gian thôi mà, lại còn là vì cùng chúc mừng lễ tốt nghiệp với các anh chị khóa trên, chứ không phải là cố ý "phạm quy". Vậy mà mẹ chẳng nghe lí do hợp tình của tôi, cũng chẳng cho tôi cơ hội giải thích, nói phạt là phạt luôn. Vậy là, tôi bị cấm hai tháng liền, không được đi chơi cùng bạn bè. Ôi, đối với tuýp người hướng ngoại như tôi, hình phạt của mẹ khác nào muốn tôi chết vì buồn chán ?.
📶
Trên thực tế, đại đa số bạn trẻ đều có một nỗi khổ mang tên "giờ giới nghiêm" như vậy. Có lẽ, cứ mười bạn trẻ thì có tới sáu, bảy người bị bố mẹ định giờ giới nghiêm phải tuân thủ, vài người còn lại có lẽ người không thích ra ngoài chơi, hoặc là lần nào đi chơi với bạn bè cũng đều về sớm, cho nên căn bản chẳng cần bố mẹ đặt ra "giờ giới nghiêm" làm gì.
Dù thế nào, chỉ cần bị bố mẹ định giờ giới nghiêm thì đi chơi cùng bạn bè chẳng bao giờ được thoải mái, bởi vì luôn luôn phải chú ý giờ giấc, nơm nớp lo sợ không cẩn thận sẽ ham vui quá đà mà quên giờ giấc phải về. Về một khi "mải chơi quên đường về", về đến nhà sẽ bị bố mẹ trách phạt, ngay cả một cơ hội biện minh cũng không có, thật là khổ sở vô cùng.
Việc bố mẹ chúng ta đặt ra giờ giới nghiêm có nguyên nhân chủ yếu là bởi lo lắng cho sự an toàn của con cái. Khi mà khả năng kiểm soát bản thân ở lứa tuổi thanh thiếu niên chúng ta còn chưa đủ tốt, chúng ta rất dễ ham chơi quá độ dẫn đến ảnh hưởng tới giờ giấc sinh hoạt, sức khỏe và học tập. Nếu bố mẹ buông lỏng kiểm soát, chúng ta rất dễ lạc lối trong các cuộc chơi, đánh mất tiền đồ bản thân. Vì vậy, nếu như bố mẹ bạn nghiêm khắc hạn định rằng bạn đi chơi với bạn bè không được về muộn quá mười hai giờ đêm thì có nghĩa là bố mẹ bạn còn chưa hoàn toàn tin tưởng khả năng tự chủ của bạn. Bố mẹ chưa yên tâm với bạn, bạn lại năm lần bảy lượt nhấn mạnh rằng bạn tự biết mình nên làm gì, không cần đến bố mẹ quản. Bố mẹ và con cái giao lưu trong bầu không khí "thiếu tin tưởng" lẫn nhau như vậy tất nhiên sẽ khó có thể đi đến kết quả tốt đẹp, thậm chí có nguy cơ dẫn tới tranh cãi gây gắt, làm tổn thương mối quan hệ gia đình, tạo nên bầu không khí căng thẳng, ngột ngạt khiến các thành viên cùng mệt mỏi.
Nếu như bạn muốn tự do về thời gian hơn, vậy thì bạn phải tìm cách khiến bố mẹ tin tưởng và yên tâm về bạn. Nhưng làm thế nào đây ?. Trước hết, bạn phải biểu hiện tốt ở trường học, ví dụ như: kế hoạch học tập và sinh hoạt hằng ngày một cách khoa học, chia sẻ với bố mẹ về các mối quan hệ bạn bè của mình. Tiếp theo, trong phạm vi giờ giới nghiêm thì cố hết sức chủ động gọi điện thoại về báo cáo cho bố mẹ, để bố mẹ nắm được tình hình và biết được bạn đang an toàn. Một khi bạn có thể trở thành người có trách nhiệm đối với mọi hành vi của mình như vậy, nhất định bố mẹ bạn sẽ hiểu và tin rằng bạn đã khôn lớn đủ để xử lí tốt mọi tình huống, dần dần quy định về giờ giới nghiêm với bạn cũng sẽ được bố mẹ nới lỏng hoạc xóa bỏ. Tuy nhiên, nhất định bạn phải ghi nhớ đều này, cho dù không có giờ giới nghiêm, hoặc giờ giới nghiêm tương đối linh hoạt thì bạn vẫn phải nghiêm túc giữ nguyên tắc cơ bản "đến giờ giới nghiêm là về", không tùy tiện qua đêm ở ngoài. Nếu bất đắc dĩ phải qua đêm ở nhà bạn thì nhất định phải xin phép bố mẹ và được sự đồng ý của bố mẹ, không gian dối biện bạch lí do, cũng không ham chơi quá đà. Chắc rằng một khi bạn có trách nhiệm với bản thân mình như trên thì bố mẹ bạn không chỉ khen ngợi bạn mà còn không ngại khoe với mọi người: "Con tôi rất ngoan, làm gì cũng không khiến chúng tôi phải lo lắng".
Nếu bạn có thể làm cho bố mẹ tin tưởng mình đến mức không còn quản lí nghiêm ngặt về thời gian thì thật là một việc đáng để ăn mừng rồi.
"Tự do đích thực" không phải là tự do không giới hạn mà là tự do trong khuôn khổ. Bởi vì sống trong sự tự do không giới hạn lâu dần sẽ có tác dụng ngược, đó là khiến con người cảm thấy hoang mang vô định. Vì vậy, trong khuôn khổ cho phép, tận dụng tối đa sự tự do có được mới gọi là "tự do đích thực".
Tuy nhiên, để có được sự tự do trong khuôn khổ này, bạn cũng phải "trả giá" một chút, để cho cha mẹ thấy bạn đã thực sự trưởng thành. Bản chất của tự do là phải trả một cái giá để đánh đổi lấy, bản thân phải đấu tranh để giành được, bất kì ai cũng vậy, không có ngoại lệ. Chỉ có như vậy chúng ta mới biết quý trọng sự tự do không dễ dàng gì mới có được này, phải không nào ?.
Nhận xét
Đăng nhận xét