NHẬT KÝ THANH XUÂN 03
BỆNH THÀNH TÍCH Môi trường giáo dục ở trường
Lincolnmua in Hoi an |
Thực tế, trường mà tôi đang theo học là một ngôi trường thuộc tốp đầu khá nổi tiếng, các bạn học của tôi đều rất ưu tú. Vì thế, từ khi vào học ở đây, trong hoàn cảnh cạnh tranh khốc liệt như vậy, thành tích học tập của tôi thường chỉ duy trì ở nhóm giữa, hiếm có cơ hội vượt lên nằm trong tốp ba của lớp. Bản thân tôi cảm thấy khá hài lòng với thành tích như vậy, do đó cũng không muốn ép bản thân, nhưng bố mẹ không có cùng suy nghĩ. Bố mẹ tôi chẳng quan tâm việc tôi có nhiều thành tích ở các phương diện văn nghệ, thể dục thể thao như thế nào, mà chỉ quan tâm đến điểm số các môn văn hóa của tôi đã cao hay chưa, có thuộc tốp đầu của lớp hay không. Bố mẹ tôi luôn yêu cầu điểm thi bình quân hàng tháng của tôi phải đạt từ 95/100 điểm trở lên, nhưng tôi thường không đạt được thành tích lí tưởng này, bình thường điểm thi hàng tháng của tôi chỉ chừng 85 đến 90 điểm, cho nên tôi thường xuyên phải nghe bố mẹ "lên lớp". Nói thật lòng, nghe bố mẹ "lên lớp" bao lâu nay như vậy tôi đã sớm quen tai rồi, tôi nghĩ chỉ cần bản thân cố gắng học hành, tự chịu trách nhiệm với tương lai của mình là được. Ngoài làm bài tập ở nhà và học trên lớp, tôi còn dành thời gian cho việc giao lưu cùng bạn bè, trau dồi các môn năng khiếu, thể dục thể thao để không phương diện nào có thành tích quá "thảm hại".
Có một lần, ngay trước kì thi cuối kỳ, bởi vì giải đấu bóng chuyền của trường cũng sắp khai mặc, tôi và đồng đội mải mê luyện tập, cho nên lần đó điểm thi của tôi vô cùng kém "lý tưởng", điểm bình quân chỉ đạt 79 điểm. Điểm số này thực sự khiến bố mẹ tôi "phát điên", bố mẹ không ngừng mắng mỏ tôi, không những thời gian "lên lớp" dài hơn mà tần suất cũng nhiều hơn chưa từng thấy. Việc bị "lên lớp" tôi có thể chịu đựng được, nhưng chuyện khiến tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng là, một lần nọ nhà tôi có khách đến chơi, bố mẹ tôi đột nhiên than thở với người ta rằng tôi chỉ biết chơi bời lêu lổng cả ngày,, không chịu học hành, sợ không thi nổi vào trường đại học tốt thì sẽ không có tiền đồ.
Nghe bố mẹ tôi và người khách kia không ngừng vẽ ra những viễn cảnh đen tối đang chực chờ tôi, tôi thức sự không thể chịu nổi nữa, nên tôi bất chấp phép tắc cãi lại: "Điểm thi cao thì sẽ có tiến đồ tươi sáng hay sao ? Bố mẹ hãy xem tội phạm kinh tế đi, những người đó chẳng phải trước đây đều học hành giỏi giang hay saom vậy mà hiện tại đang ở tù đó.
Trước hành động "phản nghịch" này của tôi, đầu tiên bố mẹ tôi bất ngờ đến ngầy người, sau đó bố tôi nhanh chóng sa sầm sắc mặt, mắng tôi một trận thậm tệ: "Hỗn láo, dám ở đấy cãi giả người lớn à ? Im ngay..."
Đoạn sau cuộc nói chuyện của người lớn tôi không nghe được nữa, bởi vì tôi đã bỏ ra ngoài rồi.
Tôi thực sự không thể hiểu được suy nghĩ của bố mẹ tôi. Vì sao điểm thi cứ nhất định phải là 95 điểm, 100 điểm mới coi là chuyên tâm học hành, mới là có tiền đồ? Chẳng lẽ thành tích tiêu chuẩn "điểm số" vô nghĩa đó để đánh giá con người tôi tốt xấu, giởi kém? Còn sự xuất sắc của tôi ở các phương tiện khác đều không đáng nói đến hay sao? Tôi thực sự không thể là "con ngoan" trong mắt bố mẹ hay sao? Ai có thể giúp tôi trả lời những câu hỏi khổ não này ?
💙
Nói về giáo dục, "bệnh thành tích" có lẽ đã tồn tại từ lâu ở một số quốc gia, coi trọng điểm số đã thành khái niệm ăn sâu vào tâm trí của các bậc phụ huynh. Do đó, một cách tự nhiên mà các bậc phụ huynh đều cho rằng con cái phải học trường chuyên, lớp chọn, đạt điểm tuyệt đối mới coi là học hành giỏi giang, có tiền đồ. Trải qua một thời gian dài như vậy, chúng ta khó lòng có thể thay đổi quan niệm "đề cao điểm số" của cha mẹ trong ngày một ngày hai, càng đừng nói là tạo ra bước thay đổi ở cấp độ vĩ mô.
Nếu bạn đang là học sinh trung học phổ thông, đối mặt với thế hệ phụ huynh kiên trì quan điểm coi trọng điểm số như vậy, áp lực của bạn nhất định là không nhỏ. Ở Đài Loan, đại đa số học sinh đều phải chịu áp lực thi cử và điểm số, cho nên "áp lực học hành" mới thành từ khóa xuất hiện nhiều như vậy trên các phương tiện truyền thông. Giáo sư Khúc Gia Thụy của Viện Nghệ Thuật Đài Loan, tốt nghiệp Học viện Nghệ Thuật Columbia (Mỹ) đã từng chia sẻ trải nghiệm đi du học của bản thân. Trong đó bà chỉ ra rằng trường học ở các nước Âu Mĩ không nhất định coi trọng thành tích thi cử của học sinh, sinh viên, thay vào đó họ tập trung vào sự phát triển toàn diện và tư duy sáng tạo của học sinh, sinh viên, khác với trường học ở Đài Loan, vẫn luôn "nhồi nhét kiến thức" một cách cứng nhắc, biến các em thành "mọt sách". Cho dù phương pháp học "nhồi nhét kiến thức" này có thể giúp học sinh vượt qua kỳ thi trước mắt nhưng nó cũng không hình thành nên kiểu tư duy lối mòn, rất khó có được bước đột phá trong học tập và nghiên cứu, hơn nữa còn ảnh hưởng đến quá trình làm việc sau này do thiếu tính chủ động và sáng tạo.
Nếu cha mẹ bạn giống như ví dụ nói trên, đã định hình quan niệm coi trọng thi cử và điêm số, vậy bạn phỉa tìm cơ hội chia sẻ với cha mẹ về quan điểm giáo dục tiên tiến hay cách học phù hợp của bạn hoặc giáo dục của trường học phương Tây nổi tiếng để cha mẹ hiểu rõ những bất cập của quan niệm này. Thực sự hệ thống giáo dục chỉ coi trọng điểm số đã giết chết tính sáng tạo và hạn chế sự phát triển của rất nhiều học sinh, sinh viên. Nếu cha mẹ bạn thuộc tuýp bảo thủ trong chuyện này, vậy bạn nên tìm những người lớn có tư tưởng tiến bộ hoặc giáo viên có uy tín trong trường thay bạn nói với cha mẹ về những áp lực thành tích đang đè nặng lên vai bạn như thế nào, để cha mẹ hiểu rõ những tác động tiêu cực của nó. Hoặc khi bạn tham gia các hoạt động văn - thể - Mĩ trong và ngoài trường, hãy mời cha mẹ đến tham dự để cha mẹ thấy bạn xuất sắc như thế nào, mọi người hâm mộ tài năng của bạn ra sao, khiến cha mẹ cảm thấy thật tự hào khi sinh ra một người con ưu tú như bạn. Những đều này sẽ giúp cha mẹ thay đổi quan điểm, dần dần không con coi trọng điểm số nữa.
Thay đôi là một quá trình cần tới thời gian, nhất là thay đổi quan niệm. Vì vậy bạn hãy kiên nhẫn, đừng cãi lý hay chống đối cha mẹ, họ cần có thời gian để tiếp nhận quan niệm mới của thanh thiếu niên hiện đại. Chỉ cần bạn hành động, nhất định bố mẹ bạn sẽ thay đổi quan niệm, bầu không khí gia đình bạn cũng sẽ được cải thiện.
Nhận xét
Đăng nhận xét