NHẬT KÝ THANH XUÂN 05
BỐ MẸ KÍNH YÊU, THỰC RA BỐ MẸ, CHƯA HIỂU LÒNG CON
Tôi sinh ra trong một gia đình giàu có, bố tôi là tổng giám đốc công ty, mẹ tôi là giảng viên giỏi của một trung tâm ngoại ngữ nổi tiếng, trong con mắt ngoài thì tôi là một đứa trẻ hạnh phúc. Quả thật, tôi là con nhà có điều kiện, quần áo hay đồ dùng cá nhân đều là hàng hiệu cao cấp, muốn gì được nãy, không phải nói quá chứ, tôi giống như "Hoàng tử nhỏ" khiến người ta ghen tị. Tuy nhiên, thứ mà mọi đứa trả bình thường khác đều có thì tôi lại chẳng có cách nào có được, đó chính là tình yêu thương chan chứa của bố mẹ.
Nói thế nào nhỉ? Đương nhiên không phải là bố mẹ tôi không yêu tôi, chỉ là cách mà bố mẹ tôi yêu thương tôi không phải là kiểu tôi mong muốn. Bởi vì bố tôi là tổng giám đốc, công việc rất bận rộn, ngày nào cũng phải ra ngoài xã giao, mẹ tôi cũng có rất nhiều ca dạy, ngày nào cũng phải lên lớp, cả hai căn bản không có thời gian trông nom tôi. Mỗi khi bố mẹ tôi về đến nhà đều là lúc tôi chuẩn bị đi ngủ hoặc sớm đã ngủ say rồi, thến nên tôi chẳng mấy khi gawph được bố mẹ để tâm sự về chuyện học hành và sinh hoạt hằng ngày. Cũng bởi vì bận rộn sự nghiệp, không có nhiều thời gian chăm sóc tôi cho nên bố mẹ chỉ đặt ra một yêu cầu duy nhất với tôi, đó là thành tích học hành không quá tệ, ở trường không gây rắc rối mà thôi. Không thể thường xuyên chăm sóc sát sao con mình khiến bố mẹ tôi cảm thấy rất áy náy, nhưng cả hai không có cách nào gác bỏ sự nghiệp để ở bên tôi, chỉ đành dùng vật chất mà bù đắp cho tôi. Nói thật lòng, tôi cảm thấy bản thân mình rất đáng thương, ngoài điều kiện tốt ra, tôi chẳng biết gì về bố mẹ cả.
Tôi từng vài lần rủ bố tôi đi hiệu sách hoặc đi chơi thể thao nhưng người cha bận rộn của tôi hiếm lấm mới có được ngày nghỉ, chỉ muốn được ngủ bù, nghỉ ngơi nên đã từ chối, bố nói tôi có thể ra ngoài tìm bạn đi cùng. Tôi thầm mến môt bạn nữ, nhưng chẳng biết phải làm thân với bạn ấy thế nào, vốn định tìm mẹ tôi để tâm sự, nhưng mẹ tôi đã kín lịch đi dạy thêm. Thực ra, mong muốn của tôi cũng không có gì nhiều, nhưng bố mẹ tôi đều ưu tiên dành thời gian cho người khác hoặc việc này việc kia, không chút bận tâm tới như cầu của tôi. Tình cảm này khiến tôi ngày càng bất mãn.
Vì muốn được bố mẹ để mắt đến, tôi bắt đầu chuỗi ngày chơi bời lêu lổng, bỏ bê học hành làm cho thành tích ngày càng sa sút. Thậm chí tôi còn có ý quay cóp trong lúc thi, yêu đương lăng nhăng ở trường, đánh lộn ầm ĩ ở hộp đêm để bị bắt vào đồn cảnh sát... Bố mẹ tôi đã phải đau đầu với những thành tích bất hảo của tôi, cuối cùng cũng ý thức được "sự tồn tại" của tôi, không ngừng nghĩ cách dỗ dành tôi, hỏi han tôi. Nhưng ngoài dỗ dành và hỏi han mấy hôm, bố mẹ tôi vẫn chỉ dùng cách chu cấp tiền để thay cho tình yêu và sự săn sóc cần có của bố mẹ với con cái. Tôi ghét việc họ chỉ biết đến sự nghiệp, và vì vậy tôi càng thêm rắc rối. Tôi nghĩ bụng, bố mẹ nhẫn tâm bỏ mặc tôi như vậy, đã thế tôi cũng không để cho họ được sống yên ổn.
Cuối cùng, bố mẹ tôi cũng hết cách với tôi, họ đưa ra tối hậu thư rằng tôi muốn làm gì thì làm, chỉ cần không làm ra những chuyện giết người đốt nhà, trộm cướp... là được. Phản ứng của bố mẹ khiến lòng tôi chết lặng, từ đó tôi cũng đột nhiên thức tỉnh, vì sao tôi phải vì người bố mẹ như vậy mà làm trái với mong muốn ban đầu của bản thân, tự biến mình thành đồ hư hỏng ? Lãng phí bao nhiêu công sức nhằm gây sự chú ý nhưng kết quả là đổi lại sự thờ ơ của bận sinh thành.
Tôi không muốn bản thân tiếp tục chìm đắm trong chuỗi ngày vô nghĩa này nữa, cứ xem như tôi không có được tình yêu chân chính của bố mẹ thì vẫn còn có ông bà, thầy cô, bạn bè quan tâm yêu quý tôi. Sau khi suy nghĩ thông suốt, tôi bắt đầu thu dọn đồ đặc, rời khỏi căn biệt thự tráng lệ nhưng lạnh lẽo không chút tình yêu đó, ra ngoài thuê một căn phòng nhỏ, học cách sống tự lập.
💙
Các bạn thân mến ! Tôi hiểu các bạn đang trong thời kì thanh xuân mơ hồ, có biết bao chuyện rối rắm không biết phải làm thế nào nên rất cần được cha mẹ chỉ bảo, đồng thời còn khát vọng được cha mẹ quan tâm yêu thương thường xuyên. Thế nhưng, do nhịp sống thời đại, công việc đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống, nó có thể chiếm tới quá nửa thời gian một ngày của mỗi người trưởng thành. Vì vậy, vô hình trung công việc cũng chiếm mất nhiều phần thời gian đáng lẽ dành cho con cái của các bậc cha mẹ, đồng thời khiến giữa cha mẹ và con cái nảy sinh ra sự xa cách, bất đồng. Tình trạng này đã dần trở thành vấn đề nan giải của một số gia đình, cũng như trở thành nỗi khổ của nhiều thanh thiếu niên thời hiện đại.
Nếu như bạn đang sống trong một gia đình mà bố mẹ luôn bận rộn công tác, không có thời gian quan tâm chăm sóc con cái như vậy, chúng tôi khuyên bạn ngàn vạn lần đừng hành động theo cách tiêu cực của cậu học sinh trong ví vụ trên - cố ý làm những việc nổi loạn hủy hoại bản thân để mong cha mẹ chú ý đến mình. Thông thường, những hành động đó không những khó có thể khiến bố mẹ bạn phản tính quân tâm đến con cái hơn, mà ngược lại còn làm họ cảm thấy thất vọng tới cùng cực với biểu hiện của bạn, vô hình trung lại làm xấu đi tình cảm giữa cha mẹ và con cái, khiến cho mối quan hệ gia đình bạn rơi vào bế tắc.
Khi bạn gây ra những việc nổi loạn tiêu cực như đánh lộn, trộm cắp, hút xách... thì những người thực sự yêu quý bạn có thể thấu hiểu động cơ đằng sau nó và thông cảm với bạn. Những những hình ảnh hưởng xấu của các việc làm tiêu cực đó đối với những người vô tội liên đới thì không cách nào thu lại được. Nếu muốn thay đổi hoàn cảnh, tại sao bạn lại phí bao nhiêu sức lực để làm ra những chuyện bất hảo vô nghĩa ấy ? Chỉ vì bản thân mình bị bỏ mặc nên cũng không muốn người khác dễ dàng được hạnh phúc, những suy nghĩ tiêu cực kiểu này chẳng những không thể giải quyết được vấn đề mà ngược lại sẽ khiến bạn càng bất mãn trong bế tắc.
Trên thực tế, trách nhiệm và áp lực mà cha mẹ chúng ta phải gánh vác là rất lớn, ngoài việc nhà, công ty hay sự nghiệp, cha mẹ còn phải dành nhiều thời gian và tâm huyết để nuôi dạy con cái. Đối với đa số các bậc cha mẹ thì đây chính là một loại " trách nhiệm ngọt ngào". Chỉ là không phải bậc cha mẹ nào cũng có thể đảm đương tốt "trách nhiệm ngọt ngào" này, họ mãi miết cuốn theo công việc hay sự nghiệp mà bỏ quên con cái, nhưng sẽ có một ngày cha mẹ nhận ra họ đã vô tâm bỏ lỡ giai đoạn trưởng thành quan trọng nhất của con cái mà không có cách nào quay lại nữa. Một khi cha mẹ bạn nhận thức được rằng, họ đã không thể cùng bạn tại ra những kỷ niệm tình thân đẹp, họ sẽ cảm thấy day dứt và hối tiếc, muốn bù đắp thật nhiều cho bạn. Lúc này, cho dù bạn đã trở nên chai sạn, tình cảm của bạn đã bị tổn thương, lòng bạn tràn đầy cảm giác chén ghét cha mẹ vô tâm nhưng xin bạn hãy cố gắng đặt mình vào vị trí của cha mẹ khi đó để thấu hiểu và thông cảm cho thiếu sót của họ. Một khi bạn hiểu được phần nào những áp lực cũng như tình cảnh bất đắc dĩ khi đó của cha mẹ thì những nỗi niềm trong lòng bạn cũng vơi đi và bạn sẽ cảm nhận được hơi ấm tình thân. Cuộc sống của mỗi người trưởng thành vốn không hề dễ dàng, để có được cuộc sống đảm bảo trong xã hội cạnh tranh khóc liệt này thì họ luôn phải nỗ lực làm việc hết mình, giống như tham gia chạy vượt hàng rào vậy... thật sự áp lực không hề nhỏ. Do đó, rất nhiều sự việc trong cuộc sống không thể nào phân định được là "đúng sai" một cách tuyệt đối, giống như vấn đề một số bậc cha mẹ bị cuốn theo công việc với suy nghĩ muốn cho con cái có cuộc sống đầy đủ vật chất, không thua thiệt với bạn bè lơ là quan tâm đến tâm tư tình cảm của con cái.
không có gì đáng quý hơn tình cảm gia đình, vì vậy, xin bạn hãy cho cha mẹ mình một cơ hội được bù đắp những thiếu sót của họ.
Nhận xét
Đăng nhận xét