NHẬT KÝ THANH XUÂN 06

 MONG MUỐN CON TRAI THÀNH RỒNG, CON GÁI THÀNH PHƯỢNG

Lincolnmua

        Cuối cùng cũng thi cuối kỳ xong rồi. Một học kỳ vất vả đã qua, trước mắt là kỳ nghỉ hè với thật nhiều dự định vui vẻ. Tôi và Ánh, bạn học cùng lớp tôi, háo hức cùng nhau lên kế hoạch vui chơi trong hè này. Nhưng đúng vào lúc tôi định nói với bố mẹ về kế hoạch tuyệt vời của mình thì mẹ đã chủ động nói cho tôi hay một tin như sét đánh ngang tai.

        "Chi này, mai là con được nghỉ hè rồi, sợ con và chị con lãng phí hai tháng này nên bố mẹ đã đăng kí cho các con lớp học piano ở học viện âm nhạc. Lịch học là thứ hai, thứ Tư, thứ Sáu hàng tuần trong dịp nghỉ hè và khi các con đi học ở trường trở lại thì sẽ đổi sang thứ Bảy hàng tuần. Giáo viên dạy piano cho các con là thạc sĩ tốt nghiệp học viện âm nhạc từ Mỹ về, nghe nói trình độ rất tốt, giảng dạy rất hay, học phó cũng rất cao, cho nên con và chị phải cố gắng mà theo học cho tốt, biết chưa ?" Mẹ tôi say sưa nói với tôi.

        "Nghỉ hè, thứ Hai, thứ Tư, thứ Sáu con đi học piano. Vậy thứ Ba, thứ Năm, con có được tự do làm việc của con không ạ ?" Tôi vẫn ôm chút tia hy vọng, hỏi mẹ.

        "Thứ Ba, thứ Năm, thứ Bảy, mẹ cũng đăng ký lớp học tiếng Anh cho con rồi. Con phải biết là tiếng Anh rất quan trọng, nếu như con được học bài bản từ nhỏ thì lên cấp ba và đại học sau này sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Lớp tiếng Anh này do giáo viên nước ngoài dạy. Học cùng giáo viên bản ngữ con mới có thể giao tiếp như người bản xứ đươc."

        Tôi xịu mặt, lại hỏi mẹ: "Vậy chị cũng phải đi học tiếng Anh ạ?"

        "Chị con học cấp ba rồi nên sẽ học lớp luyện thi tiếng Anh vào đại học."

        "Vâng. Vậy còn chủ nhật thi sao ạ ?"

        "Chủ nhật đương nhiên là đi tham gia câu lạc bộ rồi, con còn phải tham gia lớp học kỹ năng sống dành cho thanh thiếu niên."

        Mẹ tôi "tận tâm" sắp xếp cẩn thận như thế đã khiến kế hoạch vui chơi của tôi và Ánh bị "phá sản". Tôi đành miễn cưỡng đi học piano, học tiếng Anh, tham gia cậu lạc bộ như mẹ tôi sắp xếp.

        Sau khi lớp học tiếng Anh và piano của tôi khai giảng, đến lúc về nhà rồi mẹ tôi vẫn giục tôi ôn luyện kiến thức mới học. Vì muốn kỹ năng chạy phím đàn piano của tôi vượt bậc, mẹ đặt ra quy định hằng ngày tôi phải dành thời gian luyện tập ở nhà ít nhất một tiếng. Với lớp học tiếng ANh, mặc dù giáo viên bản ngữ lên lớp rất nhiệt tình và có trách nhiệm, nhưng khi về nhà mẹ vẫn muốn tôi nghe CD và luyện tập phát âm vì mẹ tôi luôn cho rằng trẻ em phương Đông rất lười học phát âm, do đó khả năng nghe nói thường không tốt, phải luyện nghe nói thật nhiều.

        Chẳng bao lâu, hai chị em tôi đã phát chán và mệt mỏi với lịch học dạy đặc, nhưng mỗi lần chúng tôi mở lời xin giảm tải là mẹ tôi lại bắt đầu một "Bài ca của Byocen", rằng lúc nhỏ vì nhà không có điều kiện mẹ mới không được học thêm, thế nên giờ mẹ đang cố hết sức để cho chị em chúng tôi được tham những khóa học này. Rồi mẹ tôi lại ca thán trẻ con thời nay sung sướng quá nên mới không biết quý trọng những cơ hội học tập tốt như vậy, cũng không biết rằng đồng tiền bố mẹ kiếm được không phải dễ dàng, cho con cái đi học những khóa học ấy cũng là vì mong chúng có được thành tựu, trở thành những đứa trẻ "thắng ngay trên vạch xuất phát"... Tôi thầm nghĩ bụng, không biết là "vạch xuất phát" của ai nữa, của bố mẹ hay của chúng tôi ? Tôi cảm thấy bố mẹ luôn đem những tiếc nuối thời trẻ của bản thân áp đặt lên chị em tôi mà không hề quan tâm đến cảm nhận của chúng tôi. Sao bố mẹ không một lần thử hỏi xem thực sự trong lòng chị em chúng tôi đang mong ước đều gì ?

        Phải thừa nhận là "bài ca lên lớp" của mẹ tôi quá kì diệu, chỉ cần bắt đầu nói là chị em chúng tôi chỉ có thể câm nín lắng nghe, ngoan ngoãn tiếp tục đi học những gì mẹ tôi muốn. Tôi thề, chỉ cần có thể thoát li khỏi vòng kiểm soát của bố mẹ một ngày thôi, tôi sẽ không do dự đồng ý bất cứ điều kiện nào. Ông trời ơi !, con cầu xin ngày ấy mau đến!

💙

       Mười mấy năm thiếu niên so với cả đời người có lẽ khoảng thời gian không dài. Trẻ con vốn âu lo, chúng nên được hồn nhiên tận hưởng niềm vui mà không phải chịu quá nhiều áp lực dẫn đến những ảnh hưởng về sức khỏe và tâm lý. Tuy nhiên, phần lớn thiếu niên thành phố ngày nay có đời sống vật chất đầy đủ nhưng đời sống tinh thần lại có chiều hướng đơn điệu hóa, chính bởi áp lực học hành đến từ cả nhà trường và gia đình. Cha mẹ vì mong muốn "con trai trở thành rồng, con gái thành phượng" mà ép buộc con cái đi học thêm đủ kiểu lớp năng khiếu hay bồi dưỡng. Cả tuổi thơ, từ nhi đồng tới thiếu niên đều trải qua trong các lớp học, nghe thì có vẻ cần thiết nhưng thực chất lại chẳng thiết chút nào. Khẩu hiệu quảng cáo "Để con chiến thắng ngay tại điểm xuất phát" của một số trung tâm giáo dục thịnh hành bây giờ thực sự quá "nguy hiểm", nó đã làm sai lệch suy nghĩ của rất nhiều bậc phụ huynh. Trên thực tế, vạch xuất phát chẳng phải là đều gì ghê gớm, việc tạo dựng ý thức không ngừng cố gắng phấn đấu leo lên đỉnh cao thành công và trở thành người hữu ích cho xã hội mới là quan trọng nhất.

        Trọng lịch sử, không hiếm danh nhân lúc nhỏ vì gia đình nghèo khó mà không được đi học, chứ chưa nói gì đến việc học thêm các lớp năng khiếu. Nhưng những điều này chẳng hề ảnh hưởng đến thành tựu sau này của họ bởi vì họ điều biết rõ đường họ muốn đi, cũng như phải làm thế nào để đến được đỉnh vinh quang.

        Đúng vậy, muốn thành công trước hết phải biết được con đường bạn muốn đi, sau đó nắm được chính mình cần học thêm những gì để vững bước trên con đường mình đã chọn đến cũng. Các bạn trẻ của tôi, các bạn biết hứng thú và sỏ thích của mình là gì chưa ?.

        Ai cũng có năng khiếu hay tài năng vượt trội ít nhất ở một lĩnh vực nào đó, tập trung bồi dưỡng và phát huy những loại tài năng này sẽ khiến bản thân chúng ta tràn đầy hứng thú và vui vẻ. Nếu hiện tại bạn đang bị bố mẹ ép học đủ loại lớp năng khiếu, mà mỗi môn đều có lịch học dày đặc, vậy thì trước tiên bạn nên chọn ra một môn năng khiếu hay môn học mà mình thích nhất, giỏi nhất và dành nhiều thời gian trường kì bồi dưỡng nó. Sở thích và hứng thú của mỗi người điều khác nhau, có thể là hội họa, âm nhạc,...Sau đó, bạn hãy nói chuyện với bố mẹ một cách nghiên túc, trình bày rõ ràng để bố mẹ biết môn năng khiếu mà bạn yêu thích nhất, muốn được học nhất, phân tích cho bố mẹ hiểu thay vì ôm đômg học tất cả, chẳng bằng tập trung tinh lực học một môn bạn thích nhất, như vậy bạn không quá bị tải còn bố mẹ cũng không bị "phung phí" khi phải trang trải các loại học phí đắt đỏ đó. Người thông minh điều biết tiêu dùng thông thái, không keo kiệt bủn xỉn nhưng cũng tuyệt đối không phung phí ném tiền qua cửa sổ. Chắc chắn rằng những bậc phụ huynh không muốn con thua ngay trên vạch xuất phát như cha mẹ bạn một khi tháy con cái có suy nghĩ thiết thực như vậy thì sẽ hết lòng ủng hộ con cái phát triển theo hứng thú và sở trường của bản thân.

        Nhưng có thể bạn lại nói: Tôi không biết mình có sở trường, hứng thú gì thì phải làm sao đây ? Nếu bạn nói như vậy thì chắc chăn là đang vô trách nhiệm với bạn thân. Mỗi người nhất định sẽ có ít nhất một thứ gì đó trên đời này mà bản thân say mê. Nếu ngay cả bản thân hứng thú với điều gì cũng không biết, vậy thì bạn đừng than phiền bố mẹ bắt mình học đủ các loại lớp năng khiếu nữa. Vì thế, ngay từ lúc này, ở trường cũng như ở nhà, trong mọi hoạt động, bạn hãy tự tìm ra cho mình một lĩnh vực mà bạn yêu thích, sau đó lên kế hoạch bồi dưỡng và phát triển nó. Nói không chừng, những môn hôm nay bạn chỉ có một chút hứng thú như: Luật, âm nhạc....Sau này lại thành sự nghiệp cả đời của bạn, mang đến nguồn thu nhập đầu tiên trong đời cho bạn.

        Ngượ hạnh phúc nhất chính là người được làm công việc mà bản thân yêu thích, bạn có muốn trở thành người như vậy không ?. Chắc rằng sẽ chẳng ai có câu trả lời là "Không", vậy thì ngay từ bây giờ bạn hãy khám phá và bồi dưỡng hứng thú của bạn thân thật tốt nhé !.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến