NHẬT KÝ THANH XUÂN 07
TIÊU DÙNG THÔNG THÁI
![]() |
Lincolnmua |
Kỳ nghỉ hè kết thúc, tôi bước vào năm học đầu tiên ở trường cấp ba, ban đầu vì chưa quen bạn học mới lên mỗi khi tan học tôi đều về thẳng nhà, không có hoạt động gì khác. Dần dần, tôi và các bạn cùng lớp thân nhân nhua, còn rủ nhau đi xem phim dạo phố, ăn uống, mua sắm ... Ra ngoài chơi như vậy đương nhiên khó tránh khỏi tiêu tiền. Lên cấp ba, số lần đi chơi cùng bạn bè tăng lến, số lượng sách vở cần mua cũng nhiều hơn, tôi đã nói chuyện với bố mẹ và được bố mẹ đồng ý tăng tiền tiêu vặt hàng tháng.
Sau khi được tăng tiền tiêu vặt lên gấp đôi, tôi cứ nghĩ rằng như vậy là đủ chi dùng rồi, nào ngờ số lần đi chơi với bạn học càng ngày càng nhiều hơn, tôi dần cảm thấy số tiền vẫn quá eo hẹp. Mỗi lần tiêu quá tiền, tôi đều mặt dày "trình bày" với bố mẹ, hy vọng bố mẹ cho tôi ứng trước tiền tiêu vặt của tháng sau để bù sau. Bố mẹ nghe tôi "kể khó" cũng mềm lòng cho tôi ứng trước tiền. Nhưng số lần tôi xin ứng tiền quá nhiều khiến bố mẹ tôi bắt đầu để ý tốc độ tiêu tiền của tôi, bố mẹ cảm thấy tôi đang quá phung phí cho nên buộc tôi phải thực hành tiết kiệm. Tôi nghĩ bụng, bố mẹ muốn tôi tiết kiệm thế nào nữa, lẽ nào phải tiêu một đồng như thể mười đồng ? Thời đại nào rồi mà còn phải thắt lưng buộc bụng khổ sở như thế ? Nhưng trước mặt bố mẹ, tôi chỉ đành giả bộ đáng thương, tôi nói với bố mẹ rằng, bạn bè tốt mới mời nhau ăn uống, lớp học đoàn kết là rất quan trọng, tôi cũng đã nhiều lần từ chối để tiết kiêm tiền nhưng làm vậy chỉ sợ bạn bè sẽ dần bỏ rơi tôi mất. Mà đi cùng bạn bè thì không thể để mặc họ mời tôi hết lần này đến lần khác được.
Đáng ngại nhất là trong lớp tôi có một nhóm bạn chuyên dùng hàng hiệu, tôi đương nhiên cũng không thể thua kém bạn bè và bị mất mặt được, vì thế mỗi tháng tôi chỉ cố mua một, hai bộ quần áo, hoặc là giày dép túi xách hàng hiệu gì đó, tôi nghĩ việc này cũng không thể xem là tiêu tiền phung phí. Mỗi lần bố mẹ kêu ca chuyện tôi tiêu tiền, than rằng bố mẹ vất vả kiếm tiền để nuôi tôi ăn học hay là để tôi "ganh đua" với bạn bè, tôi chỉ biết khóc không ra nước mắt. Đành rằng bố mẹ tôi kiếm tiền không dễ dàng gì, nhưng tôi cũng không hiểu tiền trang trải chi tiêu là được chứ gì ? Không ngở rằng khi tôi xin phép bố mẹ đi làm thêm, bố mẹ tôi lại nổi trận lôi đình, nói tôi mới là học sinh phổ thông đòi đi làm thêm thì ích gì. Trước mắt tôi là kỳ thi lên đại học đầy cam go, muốn đi làm thêm thì đợi đỗ vào đại học xong rồi tính. Tóm lại là bố mẹ không cho phép tôi làm thêm kiếm tiền tiêu vặt.
Muốn xin thêm tiền tiêu vặt, bố mẹ không đáp ứng. Muốn đi làm thêm kiếm tiền, bố mẹ không đồng ý. Rốt cuộc tôi phải làm thế nào mới được ?
💙
Chúng tôi hiểu rằng một trong những vấn đề gây tranh cãi nhất giữa cha mẹ và con cái tuổi vị thành niên chính là "quan niệm tiền bạc". Đội bộ phận học sinh hoặc là tiền tiêu vặt không đủ dùng phải xin thêm bố mẹ, hoặc là muốn xin đi làm thêm để tự kiếm tiền. Trên thực tế, không có một tiêu chuẩn chung nào áp dụng được cho tất cả mọi người, chỉ là khi tiêu tiền bạn có tự hỏi bản thân mình những câu hỏi dưới đây không ?
1. Món tiền này có thể không tiêu không ?
2. Món tiền này có nằm trong kế hoạch chi tiêu không ?
3. Những món đồ mà bạn thích liệu có thiết thực không ? Hoặc là, có nhất thiết phải dùng dịch vụ này không ?
4. Quần áo, phụ kiện, đồ dùng... bạn định mua có phù hợp với thân phận của bạn không ?
Mỗi một khoản chi tiêu có ý nghĩa khác nhau tùy vào mỗi người, có thể đối với một số người nó là khoản bắt buộc phải tiêu, nhưng đối với một số người khác thì nó lại không thực sự cần thiết. Vì vậy, ngay từ bây giờ, trước khi tiêu tiền, bạn hãy nghiêm túc tự hỏi bạn thân bốn câu hỏi trên, nếu như nó thực sự là khoản cần thiết thì bạn hãy mở hầu bao. Còn nếu là khoản chưa cần thiết hoặc không cấp bách thì tốt nhất là nên hoãn lại, đừng vội chi ngay.
Giờ thì chúng ta hãy quay lại câu chuyện áp lực chi tiêu cho các hoạt động cùng bạn bè nói trên. Quả thật ai cũng có nhu cầu giao lưu kết bạn, tình bạn cần phải được bồi đắp thông qua những hoạt động chung, nhưng điều đó không có nghĩa là phải tiêu xài vô tội vạ mỗi khi ra ngoài chơi với bạn bè như đi ăn, mua sắm... Hậu quả của việc tiêu xài không biết tiết kiệm chính là bao nhiêu tiền cũng thấy không đủ, đương nhiên khiến cho các bậc cha mẹ không thể chiều theo. Có lẽ bạn thắc mắc: Tại sao bố mẹ bạn khác không quản chuyện các bạn ấy tiêu tiền như thế nào, hoặc là bố mẹ các bạn luôn cho các bạn ấy số tiền nhiều hơn hẳn nhu cầu. Nếu bạn có những người bạn như thế thì, vậy thì thay so bì thiếu căn cứ, bạn hãy hỏi xem gia đình những người bạn ấy có phải là rất khá giả không. Thực ra, mọi sự so sánh đều là khập khiễng, coi sự khác biệt giữa mỗi người là chuyện đương nhiên sẽ giúp bạn không bị lún sâu vào sự so bì vô nghĩa nữa. Trên thực tế, những gia đình giàu có vẫn chiếm thiểu số, có lẽ không đến 20%. Đúng như người xưa đã dạy "Người do người chỉ thêm tức chết người", Trông lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống chẳng ai bằng mình", "So mình với người khác, chẳng bằng so mình với mình". Nếu bạn có thể bớt đi tâm lí so bì, bình thản đối diện với cuộc sống vật chất thì chẳng phải sẽ bớt mệt mỏi và chạy đua theo người khác hay sao ?
Cho dù hiện tại bạn mới là học sinh phổ thông, nhưng ngay từ bây giờ, hãy lên kế hoạch chi tiêu cho khoản tiền tiêu vặt hàng tháng của mình. Ví dụ như chia tiền tiêu vặt hàng tháng thành ba khoản: một là tiền để mua đồ dùng cá nhân, sách vở tài liệu; hai là tiền đi chơi cùng bạn bè và các hoạt động ngoại khóa, ba là tiền dành dụm. Khi lên kế hoặc rõ rằng như vậy, một khi bạn chi tiêu vượt quá dự kiến ở một khoản nào đó, bạn sẽ chú ý hơn để không tiếp tục lạm chi nữa. Và nếu bạn có thể tạo thành thói quen ghi nhật ký chi tiêu mỗi ngày thì càng tốt hơn. Việc ghi chép nhật ký chi tiêu sẽ giúp bạn nhanh chóng tổng kết ra mình đã tiêu những gì, hiểu rõ tiền mình đi đâu, từ đó dần hình thành thói quen tiêu tiền có ý thức, có kế hoạch.
Cuối cùng là những ý kiến tham khảo xung quanh việc "đi làm thêm kiếm tiền". Thực tế, ở một số nước, học sinh phổ thông đi làm thêm vào hai ngày nghỉ cuối tuần hay kỳ nghỉ hè căn bản là một chuyện tốt. Một là đi làm thêm sẽ sớm có kinh nghiệm xã hôi, hai là thấu hiểu được nỗi vất vả khi kiểm tra ra đồng tiền, từ đó sẽ có ý thức không tiêu xài phung phí nữa, ba là sẽ học thêm được mọt số tri thức, kỹ năng làm việc cũng như nâng cao năng lực bản thân. Quan trọng nhất là, đi làm thêm có thể học cách làm thế nào để phối hợp thật tốt với người khác khi làm việc nhóm. Nhưng nếu động cơ đi làm thêm của bạn chỉ là thỏa mãn nhu cầu mua sắm, vui chơi, thậm chí mong muốn chỉ nhằm kiếm được nhiều tiền hơn nữa, vậy thì bạn có càng nhiều tiền thì lại tiêu càng nhiều tiền? công việc làm thêm này có phù hợp với lứa tuổi học sinh phổ thông của bạn không ?Công việc này có vi phạm pháp luật không ? Đây chính là một số điểm bạn phải xem xét kỹ trước khi quyết định, tránh được những hậu quả của việc đi làm thêm thiếu suy nghĩ.
Thực tế cho thấy, có rất nhiều những cô cậu học sinh vì muốn mua "hàng hiệu" mặc lên người để thể hiện "đẳng cấp" nên mới muốn đi làm thêm sau giờ học. Quan niệm tôn sùng hàng hiệu này ngoại trừ nguyên do muôn thể hiện bản thân còn là bị ảnh hưởng bởi truyền thông. Việc truyền thông tràn lan tin tức về thương hiệu, giá tiền quần áo, túi xách, giày dép, phụ kiện... của những người nổi tiếng đã làm cho một bộ phận giới trẻ trong đó có học sinh, sinh viên hình thành quan niệm giá trị sai lệch, cho rằng "hàng hiệu" đồng nghĩa với "thời trang" và "đẳng cấp". Không đâu, nếu bạn cũng nghĩ như vậy thì bạn lầm to rồi. Trên thực tế, quấn áo phụ kiện "hàng hiệu" đều là "công cụ biểu diễn" của giới nghệ sĩ hay tầng lớp thượng lưu, người bình thường không cần thiết phải dùng những thứ xa xỉ phẩm đó. Nếu bạn sùng bái hàng hiệu thì sẽ bị lệ thuộc vào nó, chuyện này thật không đáng. Sự tự tin chân chính của một người phải xuất phát từ nội tâm mà không cần đến một món hàng hiệu nào trợ giúp, ngược lại quần áo phụ kiện chỉ góp phần tô điểm thêm phong cách và sức quyến rũ nội tại của người đó. Đây mới là quan niệm đúng trong tiêu dùng.
Nhận xét
Đăng nhận xét