NHẬT KÝ THANH XUÂN 08

 ƯỚC MUỐN LÀM CON CHIM SỔ LỒNG, TỰ DO BAY LƯỢN

Lincolnmua


        Ngay từ khi tôi bắt đầu vào tiểu học, bố mẹ tôi đã luôn theo sát việc học của tôi. Bố mẹ tôi nói rằng mặc dù đây chỉ là cấp tiểu học nhưng nó lại đặt nền móng cho tương lai của tôi, vậy nên nhất định phải kèm cặp sát sao để tôi có một nền tảng vững chắc, học thêm nhiều thứ để sau này theo kịp được yêu cầu của xã hội. Bố mẹ không chỉ đăng ký cho tôi học thêm tiếng Anh, Toán,,,... mà còn quy định hàng ngày tan học về nhà, nghỉ ngơi một lát, ăn cơm tắm rửa xong phải về phòng ôn bài, ti vi cũng không cho tôi xem chứ đừng nói đến chuyện cho phép tôi ra ngoài đi chơi. Những dịp lễ hội mà tôi cảm thấy rất vui và thú vị như là: dịp tết Nguyên tiêu, tiệc hóa trang ngày Halloween, dạ hội đêm Giáng sinh, màn bắn pháo hoa đêm giao thừa... Bố mẹ tôi điều không thích tôi tham gia mà luôn muốn tôi dùng thời gian nghỉ lễ vui vẻ đó để đọc sách, học bài. Tôi phải đạt thành tích tốt và năn nỉ bố mẹ thật lâu thì bố mẹ tôi mới thi thoảng "thương tình" cho phép tôi cùng lũ trẻ hàng xóm đi chơi hội. Tuy nhiên, đó chỉ mới là sự khởi đầu ở thời tiểu học.

        Khi tôi lên cấp hai, bố mẹ lại càng sát sao việc học của tôi hơn, các hoạt động lễ hội nói trên tôi gần như bị cấm tham gia tuyệt đối, bố mẹ tôi nói rằng nếu muốn tham dự hội hè thì cú thi đỗ vào trường cấp ba nguyện vọng một đi rồi nói sau. Vì vậy, những năm học cấp hai của tôi chỉ có học và học, không ngừng học. Cứ như thể tôi đến thế giới này để "học" vậy, tất cả những hoạt động khác đều không liên quan gì đến tôi cả. Sau nhiều lần "kháng nghị" vô hiệu, tôi dần dần không còn muốn phản kháng nữa, thậm chí tôi cũng bắt đầu quen thuộc với cách nghĩ của bố mẹ tôi. Tất nhiên điều này không biểu thị việc tôi đồng ý với suy nghĩ và cách làm của bố mẹ tôi, tôi cố sức học hành chỉ vì muốn thi đỗ vào cấp ba rồi thoát khỏi "vòng kiểm soát" của bố mẹ tôi mà thôi. Tôi nghĩ bụng, tôi sẽ thi vào một trường cấp ba xa nhà, ở kí túc xá thoát khỏi được "vòng kiểm soát" của bố mẹ tôi. Dự tính như vậy xong, tôi lấy lại tinh thần, càng ra sức học hành đến quên hết mọi thứ xung quanh. Tinh thần học tập của tôi khiến quá nửa bạn phát hoảng và chắc chỉ còn kém mỗi chiêu "cột tóc lên xà nhà" thời xưa áp dụng để học bài nữa mà thôi. 

        Trải qua mấy năm "khổ luyện" cuối cùng tôi cũng đỗ trường cấp ba nguyện vọng một, đây vốn là một việc vui mừng nhưng trong lòng tôi lại có phần phiền muộn. Cho dù đỗ vào cấp ba với số điểm cao nhưng trường bố mẹ tôi chọn không cách quá xa nhà, đi xe buýt từ nhà tới trường tính cả thời gian đợi xe, chuyển xe, ngồi xe... cũng cỡ chừng một tiếng đồng hồ. Đây là một khoảng cách không xa không gần, chịu khó đi lại một chút là được, vậy thì tôi còn dám hi vọng bố mẹ đồng ý cho tôi ở ký túc xá trong trường nữa sao ? Ôi, tôi thực sự không dám nghĩ tiếp nữa. Ôm cả mối lo lắng bất an như vậy nhưng tôi vẫn lấy cớ "học cấp ba còn phải phấn đấu thi vào trường đại học tốt, không nên lãng phí thời gian di chuyển nhiều như vậy" để mong bố mẹ đồng ý cho tôi ở ký túc xá của trường. Không ngờ bố mẹ tôi lại đưa ra một nghìn lẻ một lý do để phản đối, nào là bó mẹ lo lắng tôi ở đó không có ai chăm sóc, nào là sợ tôi sẽ học theo thúc của bố mẹ với tôi càng lúc càng mong manh. Lẽ nào phải đợi tới khi vào đại học tôi mới có được "tự do" hay sao? Thanh xuân của tôi có gì đáng để ghi nhớ đây ? Đối với tôi, nó chỉ là một từ trong từ điển mà thôi.

💙

        "Giờ con đỗ vào cấp ba rồi, bố mẹ cho phép con chuyên ra ngoài trọ nhé !"

        "Không được đâu con ạ. Con chuyển ra ngoài, không có bố mẹ để mắt, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tuyệt đối khong thể mạo hiểm như thế được !'

        "Con mặc kệ, con nhất định phải chuyển ra ngoài sống, Con đã lớn thế này rồi, con tự lập được mà !"

        "Bố mẹ cấm tuyệt đối nhé ! Nếu con dám tự ý chuyển đi thì dù xảy ra chuyện gì cũng đừng có nghĩ đến quay về nhà nữa ".

        Nhưng đoạn đối thoại giống như trên hẳn không mấy xa đối với các bậc phụ huynh và con em mình. Ở giai đoạn tuổi thành niên, sở dĩ nhiều bạn học sinh mới lên cấp ba muôn chuyển ra ngoài trọ học hoặc ở ký túc xá của trường đều bởi muốn thoát khỏi sự quản lý quá khát khe của gia đình. Nói một cách khái quát hơn, lý di các bạn học sinh cấp ba có hành vi chống đối đều là vì bố mẹ quản quá nghiêm.

        Sở dĩ bố mẹ quản nghiêm con cái đều vì lo sợ để con cái buông thả sẽ xảy ra chuyện. Thế nhưng, chính người lớn lại quên mất một điều, nhiều năm về trước họ cũng ở vào tuổi dậy thì, cũng trải qua giai đoạn "nổi loạn". Cái gọi là "nổi loạn" (chống đối) ở tuổi dậy thì thực ra không phải là bản chất, mà chỉ là do thanh thiếu niên tuổi dậy thì không biết cách biểu đạt suy nghĩ của bản thân để bố mẹ có thể hiểu và chấp nhận. Trẻ vị thành niên chưa nắm được nghệ thuật "nói không", do đó chỉ đành dùng "những lời ngang bướng" như thế để biểu đạt ý mình.

        Một trong những vấn đề hay được đưa ra thảo luận nhất trong giai đoạn "nổi loạn" chính là chuyện thanh thiếu niên muốn chuyển ra ngoài sống. Bây giờ, trước hết chúng ta hãy cùng nhau phân tích nguyên nhân khiến bố mẹ lo lắng nếu con cái tuổi vị thành niên muốn chuyển ra ngoài sống. Ngoại từ yếu tố kinh tế không đảm bảo, nguyên nhân khiến bố mẹ phản đối có thể quy về bốn mối lo cơ bản sau:

        1. Sinh hoạt thiếu điều độ, ngủ nghỉ học hành không theo giờ giấc khoa học. 

        2. Tiêu xài bừa bãi.

        3. Vì thiếu sự quản lý nghiêm ngặt của cha mẹ mà có thể đua đòi theo bạn xấu chơi bời lêu lổng, dẫn tới học hành sa sút. 

        4. Sợ rằng thiếu đi sự quản lý của cha mẹ, con trai con gái vị thành niên đang trông giai đoạn tò mò giới tính sẽ yêu đương không hiểu biết dẫn tới những hậu quả như mang thai ngoài ý muốn, nạo phá thai...

        Các bạn thân mến, khi đã hiểu rõ hơn bốn mối lo lắng của bố mẹ nếu trẻ con trẻ vị thành niên ra ở riêng rồi, vậy thì hãy suy nghĩ thật kỹ xem bạn có dám chắc sẽ quản lý tốt bản thân và không để xảy ra bốn  loại tình huống kể trên không ? Nếu bạn đảm bảo mình nhất định sẽ thực hiện được, đồng thời mong muốn được thoát li khỏi vòng "kiểm tỏa" của cha mẹ và có thời tuổi trẻ tự do tự tại, vậy thì bạn hãy chọn thời cơ thích hợp để từng bước thuyết phục bố mẹ. hãy thử nói với bố mẹ rằng: "Bố mẹ có thể cho phép con chuyển ra ngoài trọ học một thời gian xem thử được không ạ ? Bố mẹ yên tâm, con xin hứa sau khi chuyển ra ngoài sẽ sống có kỷ luật, không tiêu tiền bữa bãi, không kết giao tùy tiện, không bỏ bê học hành và tuyệt đối sẽ không yêu đương lăng nhăng".

        Hơn nữa, bạn nên bày tỏ rõ ràng cho bố mẹ hiểu bạn xin phép chuyển ra ngoài là vì muốn sớm học cách tự lập, tự mình sắp xếp cuộc sống và việc học của bản thân. Nếu bạn thường vì thiếu khả năng kiểm soát cảm xúc mà tranh cãi cùng bố mẹ một cách lễ phép, tuyệt đối không nói những lời ngang bướng hay làm những hành vi chống đối tiêu cực, làm như vậy sẽ càng khiến bố mẹ thấy bạn chưa đủ hiểu biết, chưa đủ trưởng thành, làm sao bố mẹ bạn có thể yên tâm để bạn chuyển ra ngoài sống ? nói cho cùng, bố mẹ đều luôn yêu thương con cái vô bờ bến và con cái cũng một lòng kính yêu bố mẹ, chỉ vì không giao tiếp đúng cách mà khiến mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái căng thẳng thật sự là một chuyện vô cùng đáng tiếc.

        Nếu bạn biết trân trọng bố mẹ mình  và bố mẹ bạn cũng tôn trọng bạn thì cơ bản việc giao tiếp giữa cha mẹ và con cái sẽ không có vấn đề gì. Nếu muốn bố mẹ đồng ý cho bạn chuyển đến ký túc xá của trường hay nhà trọ gần trường, bạn cũng phải hiểu rằng cuộc sống tự lập ở ngoài sẽ không bằng bạn sống ở nhà, tất cả đều phải tự mình lo liệu lấy. Sau khi bố mẹ đồng ý cho bạn chuyên ra ngoài sống rồi, bạn hãy nhớ định kỳ gọi điện về hỏi thăm và báo tin cho bố mẹ, thường xuyên về nhà để bố mẹ thấy không phải bạn muốn muốn "bỏ nhà" đi bặt tăm mà là muốn qua việc học cách sống tự lập để trưởng thành dần lên.

        Cuối cùng, chúng tôi hy vọng bạn sẽ học được cách sống tự lập và có một tuổi trẻ tươi đẹp.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến