NHẬT KÝ THANH XUÂN 11
CÓ CẠNH TRANH MỚI CÓ TIẾN BỘ
Sau khi vào cấp ba, các bạn học cũ mỗi người thi vào một trường khác nhau, chúng tôi khó mà sắp xếp được thời gian gặp mặt, vì thế chẳng mấy khi có dịp tụ tập, chuyện này khiến tôi cảm thấy có chút buồn rầu. Tuy nhiên, chẳng bao lâu, tôi đã kết thân được với hai người bạn cùng lớp mới là Thành và Hải. Lí do khiến tôi, Thành và Hải nhanh chóng trở thành anh em tốt chính là vì chúng tôi cùng thích chơi bóng rổ.
Không những giỏi bóng rổ, ba chúng tôi còn là những hạt nhân năng động nhất của đoàn đội, thành tích học tập cũng không tệ, cả ba luôn có tên trong tốp mười của lớp. Trong mắt các thầy cô giáo, ba người chúng tôi chính là những học sinh ưu tú toàn diện vừa học giỏi vừa năng nổ hoạt động ngoại khóa.
Tất nhiên, ngoài sở thích chung là bóng rổ, tình bạn giữa chúng tôi thân thiết còn là do chúng tôi luôn cùng nhóm học tập với nhau. Mỗi lần làm bài tập nhóm, chúng tôi đều có thể làm tốt phần việc của mình, hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ của thành viên nhóm.
Mỗi lần thi đấu bóng rổ, ba chúng tôi đều thi đấu hết mình, có công lớn trong việc giúp lớp tôi giành chức quan quân bóng rổ toàn trường. Kể từ đó, tình bạn giữa "bộ ba hoàn hảo" chúng tôi càng thêm bền chặt, tưởng như không có gì có thể chia rẽ nổi.
Tuy nhiên, chẳng hiểu vì sao bạn bè trong lớp và các thầy cô giáo bắt đầu so sánh ba chúng tôi với nhau. So sánh gì ư ?. Ngoại trừ mặt đạo đức thì bất cú lĩnh vực gì chúng tôi cũng bị mọi người đặt lên bàn cân, mà càng lúc mọi người càng thích thú với việc này, thật không thể hiểu nổi. Dưới những tác động này, vì muốn giữ thể diện cá nhân, giữa tôi, Thành và Hải đã ngầm diễn ra sự ganh đua trong học tập và các hoạt động ngoại khóa, cho dù chúng tôi không nói ra miệng nhưng trong lòng đều tự hiểu không ai chịu nhường ai, không ai chịu kém ai.
Có một lần, vào kỳ thi, tôi bị cảm nặng nhưng vẫn gắng gượng đi thi, tất nhiên trong hoàn cảnh đó tôi không thể nào làm bài tốt được, vì thế thành tích của tôi đương nhiên tụt vị trí thứ năm, Hải vươn lên vị trí thứ hai, Thành tích chênh lệch như vậy lại càng được các bạn học và thầy cô đem ra bàn tán. Lần so sánh này, đương nhiên tôi là người mất mặt nhất nhóm.
"Này Huân, dạo này cậu bị làm sao thế, phong độ sa sút lắm nhé !" Bạn học bắt đầu khích bác tôi.
"Cậu xem, Thành xếp thứ năm, Hải thứ hai, cậu phải có lên, lấy lại phong độ, trở lại tốp mười đi, nếu không thì bọn tớ thất vọng lắm".
"Các cậu là bộ ba hoàn hảo mà. Lần thi sau cố gắng xếp thứ nhất cho bọn họ sáng mắt ra, lấy lại vị trí đã mất nhé!"
.....
Các bạn học bàn ra tán vào, càng khích tướng tôi càng hăng, lòng không nhịn được thầm thề: "Được thôi, có gì mà ghê, lần thi sau, tôi nhất định sẽ xếp thứ nhất".
Bởi vì chuyện bị ép về trong kỳ thi thi đó nên gần đay hễ Thành và Hải tìm tôi thì bất kể là đi bóng, đi học nhóm, đi ăn, đi hiệu sách... Tôi đều không muốn đi, nhất quyết mượn cớ bận việc nhà hoặc đi học thêm để từ chối.
Ban đầu chúng tôi là bộ ba hoàn hảo mà mọi người ngưỡng mộ, chẳng ngờ đến nay chỉ vì ganh đua thành tích lại ảnh hưởng đến tình bạn như vậy. Mọi người thường nói "có cạnh tranh mới có tiến bộ", nhưng ba chúng tôi cạnh tranh thành tích với nhau, tiến bộ đâu chưa thấy, chỉ thấy tình cảm ngày càng xa lánh. Lẽ nào tình bạn thực sự sẽ không qua được ngưỡng cửa cạnh tranh thành tích hay sao? Hay là tình bạn của ba chúng tôi vốn không đủ sức vượt qua thử thách lần này ?.
👥
Kỳ thực, cái gọi là "có cạnh tranh mới có tiến bộ" mẫu chốt năm ở chỗ "cạnh tranh lành mạnh". Một người không có đối thủ cạnh tranh sẽ không thể tự mình vươn lên một tầm cao mới, bởi vì chỉ có được chút thành công là họ sẽ trở nên tự mãn, kiêu ngạo, tự cho là đủ. Có đối thủ cạnh tranh mới có thể biết mình cần phải cố gắng hơn nữa, từ đó nỗ lực nâng cao năng lực bản thân.
Chúng ta cùng xem một ví dụ đơn giản sau. Thị trường ô tô của Đài Loan nhiều năm trước đều do hãng xe Yulon (Yulon Motor co, Ltd.) độc chiếm, sau này khi các hãng xe nước ngoài thâm nhập, bắt buộc Yulon phải mạnh mẽ cải tiến tính năng và chất lượng sản phẩm, các phương diện đều tiến bộ vượt bậc. Con người đều có tâm thái thi đua thường trực, đó chính là thấy người khác ưu tú hơn bản thân thì phải phấn đấu cho bằng họ, nếu không thì chỉ đành ngồi đợi bị đào thải. Vì vậy, có cạnh tranh mới có thể khiến người ta càng thêm hoàn thiện.
Như nếu bạn quá quan tâm đến "cạnh tranh", tâm lý ăn thua quá nặng nề, chỉ biết nhìn đến thắng thua, vậy thì bạn sẽ dễ bị "cạnh tranh" làm cho mờ mắt, bản thân giành chiến thắng sẽ huênh hoang, khoe mẽ, bản thân mà bị thua sẽ cảm thấy vô cùng mất mặt. Nhìn nhận cạnh tranh theo cách đó, tâm trí của bạn sẽ đặt hết vào kết quả cạnh tranh, và đây thực sự không phải một trạng thái lý tưởng với bất cứ ai.
Cạnh tranh giống như mối quan hệ giữa nước và thuyền, nước có thể đẩy thuyền, nhưng cũng có thể lật thuyền. Nói một cách khác, cạnh tranh lành mạnh có thể khiến bạn tiến bộ, nhưng nếu bạn bị mắc kẹt trong cuộc đua phân cao thấp, thắng thua, vậy nó rất dễ khiến bạn mất đi phương tiện nào, cách thức nào để thắng được đối thủ. Hơn nữa, nếu khẳ năng kiềm chế không tốt còn rất dễ lầm đường lạc lối, không từ thủ đoạn làm những việc bất chính hoặc khôn ngại giở trò mưu hại đối thủ để đạt được mục đích. Cho dù cuối cùng coi như bạn toàn thắng thì rất có thể trong quá trình đó cũng mất đi tình bạn và tình thân. Một kkhi cuộc cạnh tranh biến thành cuộc chiến một mất một còn như vậy, bạn cho rằng mình có thể có được niềm vui từ quá trình cạnh tranh này không ? Thực tế, loại cạnh tranh thiếu lành mạnh này chẳng thể nào giúp bạn tiến bộ mà chỉ làm cho bản thân bạn ngày một thụt lùi và thất bại.
Chúng tôi khuyên các bạn trẻ đang ngồi trên ghế nhà trường hãy cố gắng tận dụng mặt tốt của "cạnh tranh lành mạnh" để khiến bản thân càng ngày càng tiến bộ. Bạn bè cạnh tranh với nhau sẽ khiến bản thân có thêm động lực để cố gắng, đây thực sự là một điểm tốt, không có gì phải nghi ngờ, nhưng nếu vì cạnh tranh mà làm ảnh hưởng xấu đến tình cảm bạn bè, thậm chó giở thủ đoạn với bạn bè, vậy thì bạn đã biến thành nô lệ thì còn có thể cảm thấy vui vẻ hạnh phúc được hay sao ?
Cuối cùng, chúng tôi muốn gửi tới các bạn trẻ hai quan niệm đúng đắn như sau: Một là cuộc đời mỗi người sẽ gặp vô số chuyện phân định thắng thua, bất kể là khi đi học cạnh tranh với bạn học hay là khi đi làm cạnh tranh với đồng nghiệp, đều phải cố gắng hết mình trong các cuộc cạnh tranh, nhưng bất kể kết quả là thế nào, bạn nhất định phải giữ thái độ "thắng không kiêu, bại không nản". Cần nhớ rằng "thắng thua chỉ là nhất thời, bạn bè mới là mãi mãi" hãy dùng tình cảm chân thành, thật lòng chúc mừng đối thủ của bạn. Hai là khi bạn có chút thành tựu, người xu nịnh bạn nhất định sẽ rất nhiều, nhưng người thực sự khiến bạn tiến bộ vượt bậc như vậy chính là đối thủ cạnh tranh đáng kính của bạn. Do đó, bạn nên dùng thái độ biết ơn chân thành để đối xử với đối thủ cạnh trạn, bởi vì chính họ là người dạy cho bạn biết cách vượt lên khó khăn, đồng thời biết trân quý thành quả của bản thân. Một bạn trẻ thông minh như bạn chắc chắn có thể hiểu thấu những điều chúng tôi phân tích và chia sẻ từ đầu giờ tới giờ, đúng không ?
Tp.Hồ Chí Minh, 28/10/2023
Alex
Nhận xét
Đăng nhận xét