NHẬT KÝ THANH XUÂN 12
TUỔI TRẺ CHỈ CÓ MỘT LẦN, SỢ GÌ MÀ KHÔNG DÁM CÁ CƯỢC ?
Korea -2019 |
Không lâu trước đây, tôi và đám bạn học nói chuyện trong giờ nghỉ và hẹn nhau đi xem bóng đá. Trước ngày trận bóng bắt đầu, để không khí cổ vũ thêm sôi động, tôi và các bạn học rủ nhau cá cược, mỗi người đặt cược cho đội bóng mà mình yêu thích. Chúng tôi cược với nhau răng: Nếu đội bóng ai chọn mà thua trận hôm nay thì người thua cược phải cởi hết quần áo "trần như nhộng" chạy quanh sân thể dục của trường tôi một vòng trước sự chứng kiến của mọi người. Đây là một vụ cá cược thế kỷ" bởi vì hình phạt "trần như nhộng" chạy quanh sân thể dục của trường thực sự "Không thể đùa". Nhưng một nam sinh can đảm như tôi lẽ nào lại vì sợ thua mà phải chùn bước trước vụ cá cược lịch sử này ? Đương nhiên, tôi phải tham gia rồi. Thế là, nhóm tôi liền nhất trí hình phạt như vậy cho kẻ thua cược.
Ngày diễn ra trận đấu, chúng tôi ai nấy đều hò hét hết sức để cổ vũ cho đội bóng mình thích. Xui xẻo nhất là vào phút cuối cùng, đội bóng mà tôi thích vì một phút thiếu tập trung đã để đối thủ ghi bàn và chịu thua chung cuộc. Đội bóng thua trận này chỉ là chuyện nhỏ, chỉ có tôi là phải thực hienj "nghĩa vụ" của kẻ thua cược - "trần như nhộng" chạy quanh sân thể dục của trường một vòng. Đây có thể coi như là sự kiện "tầm cỡ" nhất của trường chúng tôi trong thế kỷ này.
Dám làm dám chịu, dám cược dám thua, tôi cũng không thể xấu hổ hay không muốn mà trốn tránh hình phạt đã thỏa thuận từ trước này. Để giữ "thể diện đàn ông", tôi đương nhiên phải "trần như nhộng" chạy một vòng quanh sân thể dục của trường rồi.
Ngày kẻ thua cược "thực hiện hình phạt", tôi mặc một bộ đồ đơn giản cùng nhóm bán cá cược đi đến sân thể dục của trường. Đám bạn học "không chút tình thương" này sung sướng chờ được xem trò vui, tất cả đứng sang một bên hô to:
"Cởi mau, cởi mau, cởi mau".
"Nào Kiên, còn không mau cởi đồ, đừng để bọn này phải cởi thay cậu".
Dưới tình thế bị áp bức này, tôi đành cắn răng cởi đồ, đến khi chỉ còn quần trong, đám bạn thi nhau dùng điện thoại chụp lại hình ảnh tôi "trần như nhộng". Tôi thầm lo sợ, nếu đám bạn dám đăng bức ảnh kia lên Facebook, để các bạn nữ trong lớp nhìn thấy thì chẳng phải danh tiếng một đời của tôi sẽ bị phá hủy trong chớp mắt hay sao.
Sau đó, tôi bắt đầu chạy vòng quanh sân thể dục của trường, cũng may là lúc này trời đã bắt đầu tối, sân thể dục của trường không còn lại mấy người nên tôi không quá gây chú ý. Chỉ là không ngờ, trong lúc tôi đang hoàn thành vòng chạy, đám bạn lại chụp thêm một bức kỷ niệm tư thế "hào hùng" của tôi. Tôi thầm nghĩ: "Tôi xong,! Rồi sẽ có một trận cuồng phong trên Facebook cho mà xem".
Thực hiện xong nghĩa vụ của kẻ thua cuộc, bài đăng trên Facebook có bức ảnh chụp tôi đó thật sự đã được nhóm bạn thi nhau và bình luận râm ra. Đa số các bình luận hoặc là "hạ nhục danh phẩm" tôi, hoặc là mỉa mai tôi, còn có người chê trách tôi... làm không khỏi cảm thán: "Giang hồ hiểm ác, lòng người khó lường". Vì sự việc ở sân thể dục của trường ngày hôm đó ầm ĩ trên mạng xã hội như vậy nên nhà trường cũng sớm biết được, tôi đúng là xui xẻo hết chỗ nói, lại bị phạt trực nhật văn phòng trường suốt một học kỳ. Đối với tôi, đây chính là "vết đen" trong đời học sinh, bởi vì từ lúc đi học tới giờ tôi luôn được khen thưởng, chưa từng vi phạm kỷ luật.
Tôi không thể hiểu nổi, chỉ vì thua cược mới phải "trần như nhộng" chạy giữa sân thể dục của trường như vậy, hơn nữa tôi vẫn mặc quần trong chứ hoàn toàn không lộ hết, vì sao nhà trường phải phạt tôi nặng đến như vậy ? Tôi thực sự cảm thấy bản thân vô cùng oan uổng.
👬....
Thực tế, khi giao lưu cùng bạn bè, có lúc chúng ta sẽ cao hứng mà thách đố, đánh cược gì đó, đây cũng là chuyện thường thấy trong cuộc sống hằng ngày. Chuyện đánh cược về bản chất là vô hại, chỉ cần không vi phạm pháp luật, không làm hại đến ai thì đôi khi nó cũng tạo ra khoảnh khắc vui vẻ, ấn tượng sâu sắc trong cuộc đời học sinh đầy áp lực.
Nam sinh trong ví dụ nói trên bởi vì thua cược nên phải trần như nhộng chạy quanh sân thể dục của trường một vòng. Nếu không xét đến yếu tố phản cảm thì ít nhất việc nam sinh nói trên giữ lời thực thi "hình phạt" cũng cho thấy một biểu hiện của người biết chịu trách nhiêm. Đối với việc nam sinh đó cởi trần chạy quanh sân thể dục của trường, các bậc cha mẹ, nhà trường hay các bạn chọc sinh khác cũng nên coi đó là một trò vui giữa những bạn trẻ đánh cược, cười xong rồi thôi. Tuy nhiên, chắc chắn hình phạt này không nên được khuyến khích, nếu muốn cá cược cũng không nên được khuyến khích, nếu muốn cá cược cũng không nên chọn những kiểu hình phạt phản cảm như thế, chỉ cần chọn một số hình phạt có tính thủ thách một chút là được.
Tuổi trẻ chỉ có một lần, thời học trò sẽ thấm thoát trôi qua, nếu không tranh thủ lưu giữ nhiều kỷ niệm thì thật là đáng tiếc, tâm tư này của các bạn học sinh là hoàn toàn có thể hiểu được, người lớn cũng hoàn toàn ủng hộ và tán thành. Tuy nhiên, nếu các bạn muốn đánh cược với nhau chuyện gì đó, tốt nhất là nên cân nhắc đến hình phạt phải phù hợp, đừng dễ dàng đánh cược bằng những hình phạt phạm pháp hoặc gây nguy hiểm cho mạng sống bản thân, gây tổn hại sức khỏe và tinh thần của bản thân, ví dụ như nhảy sông, trộm cắp...Những hành vi này tuyệt đối không được thực hiện, bởi vì chúng hoặc phạm pháp, hoặc gây hại cho bản thân, hoặc làm tổn thương đến người vô tội và đều là hành vi thiếu tôn trọng những người xung quanh.
Các bạn trẻ thường hay mạnh miệng khẳng định: Chỉ cần là tôi thích, có gì mà không dám làm? cho dù được là chính mình không có gì sai nhưng bạn phải luôn nhớ kỹ một tiền đề quan trọng, đó là phải tránh làm những việc gây tổn hại cho bản thân, đồng thời cũng không thể gây ảnh hưởng xấu đến người khác. Chỉ cần bạn có thể tuân thủ nguyên tắc này, xem nó nhưu một giới hạn cuối cùng, như vậy cũng sẽ không thể vì một lần đánh cuộc vui mà làm ra những chuyện nghiêm trọng. Có như vậy bạn mới có tư cách nói: Chỉ cần tôi thích, có gì mà tôi không dám làm.
Tp.Hồ chí Minh, 31/10/2023
Alex
Nhận xét
Đăng nhận xét